Trải lòng của thanh niên làm xe ôm công nghệ : ” Nửa năm làm tôi già đi 10 tuổi và người lúc nào cũng hôi”
Thanh niên chạy xe ôm công nghệ rơi vào cái bẫy “tiền tươi thóc thật”, không có thời gian tính toán cho tương lai. Tôi cũng có khoảng thời gian gần nửa năm gia nhập đội quân xe ôm công nghệ. Đó là khoảng thời gian chạy xe ôm “chống đói” trong khi tìm việc mới. Lúc đó tôi vừa nghỉ làm nhân viên văn phòng của một công ty. Vì chán cái cảnh ngồi văn phòng ngày ngày, buổi sáng mong đến giờ ăn trưa, buổi chiều mong đến giờ về thì tôi nghỉ việc thôi, chứ cũng không phải yếu kém đến mức đuổi việc.
Sau khi nghỉ thì gia đình có biến cố cần tiền. Tiền tiết kiệm tôi đưa hết cho anh trai mượn, chỉ chừa hơn hai mươi triệu phòng thân. Trong lúc chưa tìm được việc mới, thế là tôi quyết định chạy xe ôm công nghệ, vừa muốn trải nghiệm, vừa có tiền tiêu.
Ngày đầu tiên khoác đồng phục xe ôm công nghệ tôi cũng có đôi chút ngượng ngùng. Tôi nhớ mãi cuốc xe đầu tiên có người khách của tôi là một cô gái tầm 30 tuổi. Nhà ở trong hẻm nhiều ngách nên tôi loay hoay mãi mà không tìm ra nhà cô ấy. Lúc đó tôi rất là lúng túng, nhưng sau một lúc cũng tìm được. Thật may cô ấy không phàn nàn mà vẫn cười tươi.
Nhưng sau đó, không phải khách nào cũng như vậy đâu. Có những khách làm trong các toà nhà công ty, họ rất thong thả. Khi tìm được tài xế trên ứng dụng thì họ hối đến nhanh, khi đến rồi thì họ bảo đợi chút, đang chờ thang máy. Chuyện gặp những người khách mất lịch sự hơn thì cũng có, nhưng tôi không tiện kể ra đây. Nhưng cái cốt yếu là cái suy nghĩ của nhiều người về những người chạy xe ôm công nghệ vẫn có điều gì đó rất định kiến.
Sau nửa năm chạy ngoài đường tôi tàn tạ như thế nào? Chiếc xe máy của tôi từ lúc mới mua đi làm, mỗi ngày chạy chưa hơn 10km. Vậy mà từ lúc chuyển qua xe ôm công nghệ, mỗi ngày chạy trên dưới 100km là chuyện bình thường. Để giữ máy móc trơn tru và bóc, phải thay nhớt thường xuyên. Cứ tầm hơn tuần là phải thay bình nhớt 95 nghìn đồng. Vỏ ruột xe thì mòn đi trong thấy. Nhiều lúc tôi cảm thấy tội nghiệp chiếc xe của mình.
Về “nhan sắc”, lúc trước làm văn phòng trắng trẻo bao nhiêu thì chỉ sau một tuần chạy ngoài đường dưới cái nắng Sài Gòn, làn da đen sậm sẽ tự tìm tới. Dù có khẩu trang hay che chắn cỡ nào thì cũng sẽ bị “cháy khét”. Rồi mùi mồ hôi, mùi cơ thể là điều không thể tránh khỏi. Nhiều lúc thấy mọi người chia sẻ bắt trúng tài xế hôi như cú mà tôi thấy thương phận tài xế. Không phải ai cũng thơm tho được cả.
Ở Sài Gòn chạy trong những cung đường trung tâm thì ám ảnh tiếp là chỗ vệ sinh. Nhiều lúc muốn đi tiểu, đại tiện cũng không tìm ra chỗ. Chẳng lẽ phải vào quán cà phê gọi ly nước 20-30 nghìn đồng chỉ để đi nhờ toalet? Một ngày chạy ngoài đường, về đến phòng trọ lấy khăn lau mặt thì từ trắng chuyển sang đen kịt do khói bụi. Bạn cứ tưởng tượng lấy giẻ lau nền nhà nó dơ như thế nào thì sẽ biết. Ăn uống của anh em tài xế cũng thất thường.
Cái ớn nhất là thần kinh luôn căng thẳng. Ở Việt Nam khi đi đường phải luôn tập trung cao độ. Lơ là là xảy ra tai nạn như chơi, nhất là sau lưng bạn lại là tính mạng của người khác. Ôi có quá nhiều việc để nói về cực khổ của anh em tài xế. Nửa năm chạy xe thôi mà tôi như già thêm chục tuổi.
Mấy ngày hôm nay nhiều thông tin về các tài xế Grab đình công, đòi quyền lợi với công ty công nghệ sau khi có chính sách mới làm nhiều người quan tâm. Tôi có đôi điều muốn chia sẻ rằng nhân đây sao nhiều thanh niên không xem là cơ hội để thoát khỏi công việc này?
Chạy xe có tiền tiêu mỗi ngày nhưng nó cũng làm người ta chây ì và mất ý chí cầu tiến. Muốn kiếm được một khoản tiền nhất định, phải bục mặt chạy ngoài đường. Tối về đến nhà, tắm rửa xong là đi ngủ, thời gian đâu mà nghĩ đến việc thay đổi bản thân hoặc lo tính gì cho tương lai?
Bản thân tôi ban đầu chỉ tính chạy kiếm thêm trong lúc chờ tìm việc mới thôi mà đã rệu rã người. Nói tóm lại, anh em tài xế trẻ tuổi đang đứng dưới cơ so với công ty công nghệ. Việc đình công của anh em sẽ là vô ích vì không có ràng buộc gì giữa anh em tài xế và công ty, mối quan hệ chỉ là đối tác mà thôi.